Thủ Tướng Nguyễn Tấn Dũng » Chuyên đề » (CĐ 14) – Phần 14: Chết dưới tay Trung Quốc ở Trung Quốc: Đưa gen của Bắc Kinh thống trị thế giới và những câu chuyện có thật

DEATH BY CHINA – CHẾT DƯỚI TAY TRUNG QUỐC

“Việc của người biết suy nghĩ là không đứng cùng phía với đao phủ.”
Albert Camus

PHẦN 14: CHẾT DƯỚI TAY TRUNG QUỐC Ở TRUNG QUỐC: ĐƯA GEN CỦA BẮC KINH THỐNG TRỊ THẾ GIỚI VÀ NHỮNG CÂU CHUYỆN CÓ THẬT

Dúi đầu xuống cống nước, rút móng tay, làm mất ngủ, làm bỏng bằng đầu thuốc lá và đánh đập bằng roi điện là một trong số những thủ đoạn tra tấn dã man của cảnh sát Trung Quốc và nhân viên nhà tù để lấy cung và duy trì kỷ luật đối với tù nhân, theo một điều tra và phát hiện của Liên Hiệp Quốc.- Theo thời báo Guardian của London

Đảng Cộng Sản Trung Quốc ngày nay đã đánh đập, tra tấn, bòn vắt sức lao động đến tận xương tủy, làm cho vô sinh, bỏ tù và giết chết chính công dân của họ, hàng triệu người Tây Tạng, Nội Mông và người dân tộc thiểu số Uyghurs như thế nào? Ở chương này, chỉ cần đọc lướt qua những thủ đoạn tàn bạo và nham hiểm của Bắc Kinh bạn dễ dàng hiểu rằng vấn đề ở Trung Quốc là do chính quyền gây ra. Dân chúng chỉ là những người vô tội bị chính quyền đàn áp mà thôi.

Trẻ sơ sinh nam không bao giờ bị bỏ rơi – ngoại trừ những em đã bị ném trong thùng rác
Việc dìm chết trong nước hoặc ruồng rẫy đối với trẻ sơ sinh nữ là một hành vi phạm tội nghiêm trọng– Lời ghi trên một bức tường bệnh viện ở làng Dai Bu tỉnh Vân Nam.
Chỉ tính riêng Trung Quốc thì số lượng thanh niên độc thân được gọi bằng cụm từ “những nhánh cây chết” đã bằng số lượng thanh niên của toàn nước Mỹ. Ở bất cứ quốc gia nào, đàn ông trẻ không gia đình là báo hiệu của vô số rắc rối như tỉ lệ tội phạm, nạn buôn bán cô dâu, lạm dụng tình dục, ngay cả tỉ lệ tự tử của nữ giới đang gia tăng và con số này sẽ còn tăng hơn nữa khi lớp trẻ bây giờ lớn lên.– Theo tạp chí kinh tế.

Kiểu tra tấn dã man của Trung Quốc.

Có một sự thật không thể chối cãi được, rằng Trung Quốc là quốc gia vừa có tốc độ bùng nổ dân số lớn nhất, vừa đông dân nhất hành tinh. Bằng nhiều giải pháp cho đến nay, Trung Quốc đã nỗ lực khắc phục tình trạng quá tải về dân số bằng “chính sách một con” – nhưng nó đã không giải quyết được vấn đề mà còn tạo ra thêm nhiều rắc rối khác. Trong khi một số nước đang phát triển khác như Bra-xin, Ấn độ và Mễ Tây Cơ đã quản lý dân số hiệu quả bằng các giải pháp mang tính nhân văn, thì chính quyền Trung Quốc lại lạnh lùng duy trì kiểm soát thực trạng sinh sản bằng cưỡng bức, ép buộc triệt sản, nạo phá thai và giết chết trẻ sơ sinh.

Điểm nhấn trong chính sách cưỡng chế của Trung Quốc là tiền phạt đối với trường hợp sinh con thứ hai, số tiền phạt khổng lồ đó gần như luôn vượt quá khoản thu nhập hàng năm của nhiều gia đình. Khoản tiền phạt lớn tới mức nếu quyết định sinh đứa con thứ hai, hầu hết các cặp vợ chồng phải đương đầu với sự kiệt quệ, tiêu tan tài chính. Hậu quả không có gì ngạc nhiên rằng số ca nạo phá thai tại Trung Quốc còn hơn lớn hơn số ca nạo thai của tất cả các quốc gia khác trên thế giới cộng lại với gần 13 triệu ca một năm, theo con số ước tính dè dặt của chính phủ.

Tuy nhiên phải lưu ý rằng ngay cả khi một cặp vợ chồng có đủ tiền để trả tiền phạt hoặc biện minh cho sự ngoại lệ, điều đó cũng không có nghĩa họ có thể sinh đứa thứ hai. Các quan chức hăng hái địa phương những người mà cơ hội thăng tiến của họ phụ thuộc vào mức độ chấp hành chính sách một con, thường được biết như những người dùng vũ lực để vây bắt phụ nữ có thai.

Mục lục
[ẩn]

Chẳng hạn như, tờ Thời Báo đã nêu trường hợp 61 phụ nữ có thai đã bị cưỡng ép và đưa đến bệnh viện Quảng Tây để tiêm thuốc phá thai như thế nào. Kênh truyền hình phổ thông Al Jeezera đã làm phóng sự rất điển hình về việc tương tự đối với Xiao Ai Ying, người đã bị ép buộc nạo phá bào thai 8 tháng bởi vì bà ấy đã có một con gái 10 tuổi. Còn Đài Phát Thanh Quốc Gia đã miêu tả mục sư đạo cơ đốc Liang Yage và vợ, cô Wei Linrong bị ép buộc đưa đến bệnh viện để phá thai như thế nào mặc dù họ muốn được trả tiền phạt để sinh đứa con thứ hai. Khi cặp vợ chồng từ chối ký đơn đồng ý phá thai, các quan chức đã ký giả chữ ký của họ và tiêm thuốc cho người vợ đang mang thai 7 tháng. Ngày hôm sau, bà Wei đã trải qua 16 giờ đồng hồ khủng khiếp trong những cơn đau co bóp dạ con trước khi cho ra một bé trai đã chết, thi thể bé sau đó đã bị nhân viện bệnh viện ném vào túi rác ni lông.

Trong khi Wei Linrong mất đứa con trai thì hầu hết các bé gái đã là nạn nhân bởi chính sách một con của Trung Quốc. Thực vậy, hầu hết các thai nhi bị loại bỏ là bé gái, rất nhiều ca nạo phá thai là hậu quả của sự lựa chọn giới tính, và việc loại bỏ thai nhi gái hiện vẫn còn quá phổ biến nên phải cần đến những cuộc vận động công khai mang tính chất cộng đồng để chống lại những thực tế vô nhân đạo đó.

Vì luật pháp Trung Quốc nghiêm cấm vợ chồng kể cả đã và chưa có con dưới 35 tuổi nhận thêm con nuôi, cho nên không có gì đáng ngạc nhiên khi hàng ngàn bé gái Trung Quốc vô thừa nhận lại may mắn tìm thấy mái ấm ở Mỹ, Úc và châu Âu. Nhờ đó, vấn đề trao đổi con nuôi nhân đạo của chính quyền Trung Quốc đối với nước ngoài đã gặt hái được nhiều kết quả.

Ít nhất đối với nhà báo Joseph Farah, chính sách chọn lọc thai nhi của Trung Quốc được cho là “sự tàn sát khủng khiếp lớn nhất trong lịch sử nhân loại.” Dù bạn đồng ý hay không, thì sự thực là việc loại bỏ thai nhi có chọn lọc của Trung Quốc đã dẫn đến bất ổn xã hội do mất cân bằng giới tính. Trên thực tế, tại Trung Quốc cứ 119 bé trai được sinh ra mới có 100 bé gái, trong khi ở một số tỉnh tỷ lệ này cao hơn, khoảng 130:100
Do chính sách một con này mà ngày nay hơn một trăm triệu đàn ông Trung Quốc không thể tìm được vợ. Những “nhánh cây chết” này- cụm từ thường dùng ở Trung Quốc để chỉ thanh niên không vợ- còn nhiều hơn cả số lượng đàn ông của Nhật Bản và Hàn Quốc cộng lại hay bằng toàn bộ thanh niên của Mỹ.

Hậu quả không thể tránh khỏi là sự gia tăng đột biến về nạn mãi dâm và những hệ lụy đi cùng nó, nô lệ tình dục, cả việc bắt cóc tống tiền phụ nữ từ nước ngoài. Thật vậy, tờ Bưu Điện Nữu Ước khẳng định có hơn cả trăm ngàn phụ nữ Bắc Triều Tiên đã được đưa vào Trung Quốc để làm nô lệ tình dục. Thực tế, những gì xảy ra ở Trung Quốc không chỉ dừng lại ở Trung Quốc.

Ba tỉnh tự trị của sách Khải Huyền

Chúng tôi đã bị lừa, bị sát hại, hãm hiếp, vi phạm, bị tước đoạt, bị phản bội, bỏ đi, bán và bị tra tấn quá lâu!-Kekenus Sidik, một người Uyghur biểu tình phản đối.

Triệt sản bắt buộc không chỉ giới hạn đối với phụ nữ Trung Quốc đã có một con. Thật vậy, nó còn là một qui định bắt buộc được áp dụng ngay cả Tây Tạng, Inner Mongolia và Tây Turkestan – ba tỉnh được gọi với cái tên nực cười là “tự trị” của Trung Quốc. Đây là một bức tranh toàn diện hơn về mưu đồ xóa bỏ dân tộc thiểu số.

Mặc dù Bắc Kinh trên danh nghĩa tuyên bố rằng Tây Tạng, Nội Mông và Tây Turkestan nằm dưới sự thống trị của Trung Quốc đã nhiều năm, trên thực tế những vùng này vẫn duy trì những nét văn hóa riêng biệt, đặc trưng của họ và thực hiện cơ chế tự quản cho đến khi Đảng Cộng sản bành trướng trong những năm 50. Trong suốt thời gian này, Hồng Quân Liên Xô đã xua Đức Đạt Lai Lạt Ma rời khỏi Tây Tạng và Mao Trạch Đông đã tách Nội Mông Cổ ra khỏi Liên Xô. Với sự trợ giúp của Stalin, Mao cũng đã khéo léo đạo diễn thành công vụ tai nạn đâm máy bay để thủ tiêu các lãnh đạo chính trị của Đông Turkestan và nhờ đó đã dễ dàng thay thế dàn lãnh đạo này bằng những con rối bù nhìn người Trung Quốc.

Ngày nay, sau hơn năm mươi năm trôi qua, cả ba vùng lảnh thổ tự trị này còn vẫn được duy trì dưới đôi ủng của đảng Cộng sản Trung Quốc. Họ bị tổn hại từ chiến dịch đồng hóa dân tộc tàn nhẫn với mục đích để thay thế dân tộc thiểu số bản địa bằng dân tộc Hán Trung Quốc. Điều này được gọi là “Hán hóa” Tây Tạng, Nội Mông, và Đông Turkestan liên quan đến tất cả mọi thứ từ việc sắp xếp đưa vào hàng triệu người dân tộc Hán Trung Quốc cũng như loại bỏ (hoặc giết chết) người dân địa phương tới việc làm các phụ nữ địa phương vô sinh hoặc lai gen của họ thông qua chính sách phát động kết hôn với đàn ông Hán.

Đến nay, việc đồng hóa dân tộc đã thành công nhất tại Nội Mông Cổ, nơi có đến 80% dân số là người Hán. Theo Đảng Nội Mông, để thực hiện chính sách Hán hóa này, hơn một phần tư triệu người Nội Mông Cổ đã bị sát hại, để thay thế họ 15 triệu người Hoa được di cư đến để xóa dần nền văn hóa Nội Mông.

Ở miền Đông Turkestan ngày nay nơi được biết như tỉnh Tân Cương trên bản đồ Trung Quốc – Rebiya Kadeer, một lãnh đạo người Uyghur bị trục xuất sang Mỹ từ quê quán Tân Cương của cô ta đã khai báo với quốc hội Mỹ rằng có đến 240,000 người của cô ta, hầu hết là phụ nữ bị bắt buộc phải rời khỏi quê hương. Đa số những người phụ nữ này đã bị ép buộc làm vợ những người đàn ông Hán Trung Quốc để lai giống, trong khi nhiều người khác bị cưỡng bức làm nô lệ và nhân công tình dục giá rẻ. Thêm vào đó, mặc dù có trường hợp ngoại lệ dành về chính sách một con cho các dân tộc thiểu số, thế nhưng hàng ngàn phụ nữ Uyghur đã phải chịu “ép buộc phá thai, triệt sản, đặt vòng tránh thai”
Sự bất bình và lòng oán hận ở Tân Cương đã lên đỉnh điểm vào năm 2009 với những phản đối leo thang dẫn đến cuộc chiến giữa người Uyghurs và người Hán. Bằng những phản ứng không khoan nhượng, Cảnh Sát Trung Quốc đã vây bắt và đánh đập hàng trăm người chống đối – thậm chí họ đã thủ tiêu hàng chục đàn ông Uyghur. Một cư dân Urumqi mô tả cuộc đàn áp dã man đó với tổ chức giám sát nhân quyền:

Mọi người bị xua ra khỏi nhà, Phụ nữ và người già đứng sang một bên, tất cả đàn ông từ 12 đến 45 xếp thành hàng úp mặt vô tường. Họ tùy tiện đánh người, ngay cả những người già – một người hàng xóm tuổi 70 của chúng tôi đã bị đấm và đá nhiều lần. Chúng tôi không thể làm gì để ngăn chận họ, họ đã không thèm nghe chúng tôi.

Kiểu tra tấn dã man của Trung Quốc.

Tình hình ở Tây Tạng hầu như không khá hơn hơn so với Nội Mông Cổ, Tân Cương. Trên thực tế, sự ra đời của một tuyến đường sắt cao tốc đến Tây Tạng từ các thành phố như Bắc Kinh, Thành Đô, Quảng Châu và Thượng Hải chỉ đơn thuần nhằm tăng tốc và củng cố sự bành trướng dường như không bao giờ kết thúc của người Hán Trung Quốc vào dãy Hy Mã Lạp Sơn.

Ở Tây Tạng ngày nay, người Hán Trung Quốc sở hữu hầu hết các cửa hiệu ở thủ đô Lhasa và dường như chiếm phần lớn dân số của thủ đô. Trong lúc đó, tiếng Tây Tạng hiện đang dạy như ngoại ngữ thứ hai còn tiếng Quan Thoại là ngôn ngữ độc nhất được phép sử dụng trong các trường trung học.

Nông thôn Tây Tạng nằm trong một cuộc bao vây Hán hóa tương tự. Một số trường hợp người Hán đã xây dựng những con đập cho những ngôi làng Tây Tạng , sau khi đập vỡ, toàn bộ ngôi làng đã bị sơ tán, dân du mục thì bị dồn vào các trại bê tông còn vật nuôi của họ bị tịch thu sung công quỹ. Một tù nhân trong trại giải thích cảnh ngộ éo le của những người dân du mục bị giam trong đó: “Họ không có việc làm cũng chẳng có đất đai, cách duy nhất để có thể sống và tồn tại là ăn cắp.”

Và đây là một bản lấy cung số-22 của người Tây Tạng: Một số nông dân địa phương đã phải thu hẹp phần đất cho thuê của họ đối với người Hán để trả lại các khoản vay cho các ngôi nhà mới mà họ đã buộc phải mua theo chính sách tái định cư của chính phủ. Dĩ nhiên, các chủ ngân hàngTrung Quốc là người thực hiện các hợp đồng thỏa thuận cho thuê này.

Những nguyên do kể trên đã bị dồn nén cùng những nguyên do khác nữa nên cách đây vài năm, sự căm hờn của người Tây Tạng đã dâng lên đỉnh điểm. Họ đã nổi loạn ném đá vào cảnh sát, tấn công người Hán trên xe đạp, trong xe taxi và đốt cháy các cơ sở kinh doanh của người Hán. Không ngoài dự đoán, những người nổi loạn đã bị trấn áp một cách tàn bạo, ngay cả hàng trăm sư sãi cũng không ngồi yên tụng kinh niệm Phật nữa, họ cũng xuống đường tham gia biểu tình trong hòa bình và đã bị vây bắt và đánh đập.
Trong lúc đó, để che dấu hành vi đàn áp, Bắc Kinh đã khắt khe hạn chế không cho phóng viên vào Tây Tạng. Hơn thế nữa, bất cứ khách tham quan nước ngoài nào muốn vào phải xin giấy phép đặc biệt, và trong những năm gần đây gần đến những ngày lễ kỷ niệm chống đối, việc cấp giấy phép bị cấm tuyệt đối. Những ai vào chui được như nhà làm phim người Anh Jezza Neumann khi làm bộ phim tài liệu “Bí mật ở Tây Tạng” thì lấy làm kinh khiếp “Tôi không gặp bất cứ ai đã bị bắt giữ mà không bị tra tấn.” – ông nói. Những nhà làm phim theo kíp cũng báo cáo rằng người Hoa đã tràn vào Tây Tạng với những xe tải triệt sản di động và bằng vũ lực đã đặt vòng tránh thai cố định vào phụ nữ Tây Tạng cũng như thực hiện thắt ống dẫn trứng mà không cần gây mê. Một nạn nhân miêu tả qui trình:

Tôi bị cưỡng chế bắt làm những điều trái với ý muốn của tôi. Tôi cảm thấy mệt, chóng mặt và không thể nhìn lên. Rõ ràng họ đã cắt ống dẫn trứng và khâu nó lại. Tôi thấy đau khủng khiếp. Họ không hề dùng thuốc tê, họ chỉ bôi một chất nhờn gì đó lên bụng tôi và thực hiện việc triệt sản.

Kiểu tra tấn: ngâm vào hầm nước.

Trong khi Đức Dalai Lama sống lưu vong tại Ấn độ, bất lực trong việc hướng người dân của mình đến quyền tự trị thật sự khỏi luật lệ Trung Quốc, thì ở một công viên gần cung điện mùa đông thiêng liêng Potala nơi mà ngài đã từng sống trước đây, các môn đệ đã phải giấu bức ảnh bị cấm của ngài trong túi họ và cầu nguyện trong khi các loa phát thanh tuyên truyền của chính quyền vẫn lải nhải những thông điệp kiểu như: “Chúng ta là một phần của đất nước Trung Quốc hãy cùng đóng góp cho một tương lai tươi sáng – chúng ta là người Hoa”.

Đây là chính sách được sử dụng có mục đích xuyên suốt trong đôi ủng của Bắc Kinh: Họ rắp tâm thực hiện hai bước để Đức Đạt Lai Lạt Ma tương lai sẽ trở thành một trong những con rối bù nhìn của họ chứ không còn có tiếng nói độc lập như hình ảnh của Đức Dalai Lama hiện tại. Đầu tiên, họ đánh cắp phật đầu thai 6 tuổi, hiện thân cho Panchen Lama – là biểu tượng có ảnh hưởng lớn thứ hai trong giới phật giáo Tây Tạng. Không ai còn nhìn thấy tù nhân chính trị nhỏ tuổi nhất thế giới này kể từ năm 1996.

Thứ hai, điều mà cười cho lắm lại phải bật khóc là Bắc kinh cấm các sư sãi theo phật giáo ở Tây Tạng không được tự hành lễ đầu thai mà không được sự đồng ý của chính phủ. Tờ Huffington Post đã có lời giải thích kế hoạch đằng sau quy định vô lý này như sau: “Bằng việc cấm đoán các sư sãi theo đạo phật sống bên ngoài lãnh thổ Trung Quốc không được tìm kiếm sự đầu thai, luật pháp đã cho những nhà cầm quyền Trung Quốc quyền lực mạnh mẽ để chọn ra Đức Dalai Lama kế tiếp, người mà tâm hồn, theo đúng giáo lý, được tái sinh trong hình hài con người mới để tiếp tục sứ mệnh triệt bỏ khổ hạnh”

(Còn tiếp, mời bạn theo dõi tiếp kỳ tới)

nguyentandung.org lược dịch từ quyển Death by China.

Kết bạn với Thủ tướng trên Facebook
Thích và chia sẻ bài này trên Facebook
Tags: Death by China,
Share on Link Hay! Share on Facebook! Tweet This!

Hiện chưa có phản hồi nào.

Gửi phản hồi

  • Tổng bí thư

    Nguyễn Phú Trọng

  • Chủ tịch nước

    Trương Tấn Sang

  • Chủ tịch Quốc hội

    Nguyễn Sinh Hùng

  • Biển đảo Việt Nam

    Trường sa - Hoàng sa